Hôm vừa rồi mình có dịp ngồi nói chuyện với một số bạn về hành trình làm nghề, mình thấy các bạn đặt ra những câu hỏi về sự kiên định trong việc chọn lựa nghề nghiệp nào đó, rằng các bạn muốn được cho lời khuyên là nên bước tiếp hay dừng.
Mình tự nhiên nhớ tới những kỳ Ultra Walk mà mình đã tham dự (nói quài không hết chuyện luôn đó), và chia sẻ lại với các bạn, như một bức tranh thu nhỏ phản chiếu câu chuyện đó. Những hành trình dài 100 – 135km, nghe con số thì thấy nó to chớ đi thì thấy nó còn mệt và đau đớn nữa mọi người , nhưng niềm vui thì cũng ngập tràn, nếu về đến đích thì thiếu điều mừng muốn khóc
.
Dọc hành trình đi đến đích, ý nghĩ bỏ cuộc luôn thừa cơ xuất hiện bất kể khi nào cơ thể mình có chút biểu tình như kiểu nắng nóng mất nước quá, đi bộ đoạn đường xấu quá, cơ bắp đau quá, thấy đồng đội đã về trước và mình chỉ còn lại một mình phía sau…
Trong 3 lần tham dự thì có 1 lần mình chọn “bỏ cuộc”.
Cảm xúc của mình trước khi dừng là sợ bị cười chê, sợ sau này mình nuối tiếc vì đã không cố thêm tí nữa, sợ đủ thứ nhưng nghĩ kỹ lại thì chủ yếu là do sĩ diện . Đến khi cơ thể đã quá đau, không thể cố ép mình được nữa thì mình quyết định DỪNG. Ngay cái khoảnh khắc mình mở miệng nói được với BTC là mình dừng, cái mình thanh thản ghê
. Sau này nghĩ lại, mình thấy lúc đó, trong hoàn cảnh đó, là mình lúc đó, thì chuyện chắc chắn sẽ xảy ra như vậy đó. Chỉ có mình mới biết là lúc đó mình đau cỡ nào, cảm xúc mình như thế nào, và vì sao mình không thể cố gắng tiếp.
Không có ai đau thay mình cả, cũng không có ai quyết định giùm mình được là mình nên dừng hay đi tiếp. Và một sự thật khác là chuyện sợ bị cười chê là một nỗi ám ảnh của riêng mình chớ nào có ai rảnh mà cười chê mình, vì ai cũng bận rộn trên hành trình của họ rồi. Và những buổi ngồi lại cùng nhau sau đó, khi mình tự nhìn nhận điểm yếu của mình, cho mọi người biết là lúc đó mình đau như thế nào, triệu chứng ra sao, thì mọi người còn đóng góp ý kiến để giúp mình khắc phục những điểm yếu đó nữa (bravo đồng đội đáng eo ).
Cho nên nếu bạn hỏi mình câu hỏi đó, mình sẽ nói với bạn rằng:
– Chỉ có bạn mới biết vì sao ban đầu mình lựa chọn con đường này để đi, và bạn mong chờ gì ở nó.
– Chỉ có bạn mới biết chính xác là mình đang làm gì, và nên tiếp tục như thế nào.
– Chỉ có bạn biết bản thân đã nỗ lực như thế nào, đã tích lũy những gì, và những niềm vui, nỗi đau dọc hành trình đó đã trở thành một phần con người bạn ngày hôm nay như thế nào.
– Chỉ có bạn là người chịu trách nhiệm cho những quyết định của mình, dù là dừng lại hay đi tiếp. Và những lời khuyên, sự thông cảm, hay phán xét của ai đó xung quanh rồi cũng sẽ dừng lại vào lúc nào đó, còn kết quả của lựa chọn đó vẫn có mình bạn “hưởng” và nhớ tới mà thôi.
Bạn phải tự trả lời những câu hỏi đó. Nếu bạn còn mông lung, bạn có thể tìm người cố vấn, tư vấn đồng hành trong những giai đoạn này, chớ thiệt lòng là mình nghĩ không có ai trả lời thay bạn được. Nếu bạn là người đang băn khoăn đó, thì cứ nhắn mình he, mình không hứa trả lời cho bạn, mà sẽ giúp bạn tìm cách trả lời.
Tham khảo bài viết trước
Suy ngẫm về hành trình sự nghiệp khi đi bộ đường dài – Phần 1